Dòng vong xuyên chảy mãi trôi về đâu
Ta lạc nơi đâu
Hỏi người qua đây
Thấy vấn vương gì không
Dừng chân uống bát canh Mạnh Bà
Đừng hoài luyến lưu chuyện đã qua
Bước qua cầu nại hà
Khẽ trôi kiếp người
Làn gió mong manh
Đưa ta đến nơi hoàng tuyền
Mang theo đoạn tình
Lòng này đau như cứa tim mình
Chàng giờ đành quên ta
Sao âm gian ta đón chào
Lệ ứa môi run
Đưa tay dâng chén canh mà đau
Ta thêu dệt nhân duyên
Đến khắp thế gian
Chỉ thiếu mỗi duyên ta với nàng
Trời cao nỡ đọa đày xác thân
Hai ta kẻ tiên nhân người chốn âm
Mộng vỡ thân hóa già nua
Ai chống nổi thiên mệnh
Chén canh sầu bôi xóa ký ức thế gian
Vội ngây thơ tin ta quên chàng
Nguyện như đóa bỉ ngạn
Nở bên vong xuyên
Chốn thiên nhân mặc chẳng màng
Trọn kiếp âm duyên
Thà làm ma ta không làm tiên
Làn gió mong manh
Đưa ta đến nơi hoàng tuyền
Mang theo đoạn tình
Lòng này đau như cứa tim mình
Nàng giờ đành quên ta
Sao âm gian ai đón chào
Lệ ứa môi run đưa tay
Nâng chén canh mà đau
Thân thêu dệt nhân duyên
Đến khắp thế gian
Chỉ thiếu mỗi duyên ta với chàng
Trời cao nỡ đọa đày xác thân
Hai ta kẻ tiên nhân người chốn âm
Mộng vỡ thân hóa già nua
Ai chống nổi thiên mệnh
Chén canh sầu bôi xóa ký ức thế gian
Vội ngây thơ tin ta quên nàng
Nguyện như đóa bỉ ngạn
Nở bên vong xuyên
Chốn thiên nhân mặc chẳng màng
Trọn kiếp âm duyên
Thà làm ma ta không làm tiên
Người xưa đã quên ta
Giấu lệ sau bóng trăng tà
Vạn vật chìm vào nơi hư không
Chợt bóng lưng dần khuất xa
Thần se kết lương duyên
Uất hận trời ngăn cách mỗi ta
Nghịch thiên để ở bên cạnh nhau
Ta thêu dệt nhân duyên
Đến khắp thế gian
Chỉ thiếu mỗi duyên ta với chàng
Trời cao nỡ đọa đày xác thân
Hai ta kẻ tiên nhân người chốn âm
Mộng vỡ thân hóa già nua
Ai chống nổi thiên mệnh
Chén canh sầu bôi xóa ký ức thế gian
Vội ngây thơ tin ta quên nàng
Nguyện như đóa bỉ ngạn
Nở bên vong xuyên
Chốn thiên nhân chẳng vương manh
Trọn kiếp âm duyên
Thà làm ma ta không làm tiên